Một tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn lá rơi trong chùa, mỗi ngày phải tốn rất nhiều thời gian mới quét xong. Có người nói với cậu rằng: “Trước khi quét dọn cậu hãy dùng sức rung cây cho lá rụng hết, sau đó mới quét, như vậy ngày mai sẽ không cần phải quét nữa”.
Tiểu hòa thượng cảm thấy có lý, vui vẻ làm theo, thế nhưng ngày hôm sau, lá vẫn rơi đầy sân chùa.
Kết luận: Bất luận hôm nay bạn có nỗ lực thế nào, thì ngày mai lá vẫn rơi. Dục tốc bất đạt, làm tốt chuyện của ngày hôm nay, chính là có trách nhiệm với cuộc đời của mình.
Sách Hoài Nam Tử có một câu chuyện như sau:
Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần bên Trường thành có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão, vì lơ đễnh đã để lạc mất con ngựa. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn. Ông lão bình tỉnh nói: Biết đâu con ngựa mất ấy sẽ đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa quay trở về, dẫn theo một con ngựa khác, cao lớn và mạnh mẽ. Người trong xóm hay tin đến chúc mừng ông lão và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây. Ông lão không tỏ ra vui mừng nói: Biết đâu việc được con ngựa lại sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Quả nhiên con trai của ông lão cưỡi lên con ngựa chưa thuần đó, bị hất xuống đất, gãy một xương đùi thành ra què chân chịu cảnh tật nguyền. Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão. Ông lão thản nhiên nói: con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà lại được phúc đó.
Một năm sau, ngoại bang kéo quân sang xâm lấn. Các trai tráng trong vùng đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn quân giặc. Quân ngoại bang mạnh, đánh tan đạo quân mới nhập ngũ, trai tráng đều bị tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân không phải nhập ngũ, nên còn sống sót.
Đức Giêsu đã từng nhắn nhủ: “Anh em đừng lo lắng về ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày đó” (Mt 6,34).
Cuộc sống hiện tại với bao nhiêu mới mẻ hấp dẫn, con người luôn phải chạy đua với thời gian, với thay đổi của thời đại và cả những ước muốn tốt đẹp cho bản thân. Muốn thành công cần phải có cả một quá trình cùng với thời gian công sức và cố gắng. Nhưng chúng ta luôn luôn muốn chạy trước thời gian để đạt được ngay những ước vọng đó. Dự định với kế hoạch thì nhiều, mà thời gian thì ngắn ngủi, cố gắng và khả năng lại có hạn nên ngày nào cũng bận tâm lo nghĩ, nhìn về tương lai thì thêm chán nản. Để rồi quên đi giây phút hiện tại.