Bruno Hagspiel
Một bà giàu có sau khi chết thì lên thiên đàng, được thiên sứ dẫn bà đến một căn nhà. Vừa nhìn thấy căn nhà thì bà thất vọng lớn lao, bởi vì căn hộ nầy rất là phổ thông. Bà ta kháng nghị với thiên sứ, không bằng lòng tiếp nhận cái nhà như thế.
Thiên sứ nói với bà: “Căn nhà nầy là do bà tự mình xây lên đó”.
-“Vậy thì căn nhà đẹp đẽ ở đầu đường kia là của ai xây lên vậy?”
-“Là của người làm vườn cho nhà ngươi đó”.
-“Tại sao nhà của nó lại đẹp hơn nhà của tôi?”
-“Nhà trên thiên đàng, là do mỗi người tự mình gởi vật liệu lên để xây, chính là đức tin của các ngươi khi còn ở trên trần gian, chúng ta hoàn toàn không có xoay trở dính dáng gì cả”.
Suy tư:
Chúa Giêsu đã về trời trước là để dọn chổ cho chúng ta, bởi vì “trong nhà Cha có rất nhiều chổ”. Thật ra mỗi một người trong chúng ta đều được Chúa dành sẵn cho mộ chổ trên thiên đàng rồi, “một chổ” tức là đã được cắm dùi, nhưng chưa xây nhà xây tường gì cả, đó là việc của chúng ta. “Cái chổ” nầy sẽ bị mất đi nếu chúng ta lâu quá không gởi vật liệu lên để xây. Mà vật liệu của chúng ta là: hy sinh, là bác ái, là yêu người; càng làm nhiều việc lành phúc đức vì lòng yêu mến Chúa, thì “căn nhà” trên trời của chúng ta càng đẹp, càng lộng lẫy.
Chúng ta chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền để xây cho được căn nhà ở trần gian, cao tầng, trang trí thật “xịn”, có nhà xe, có vườn hoa, có cây cảnh… nhưng một vật liệu nho nhỏ để xây nhà trên trời cũng không có, rồi nếu một mai từ giã cõi đời, có đem theo được căn nhà ấy không, nếu không đem đi được thì… trú ngụ ở đâu nhỉ, vì trên trời không có nhà của mình? Mà chết rồi thì chỉ có hai chổ đời đời, nếu không có căn nhà đời đời trên thiên đàng, thì chắc chắn phải có căn hộ đời đời dưới hoả ngục, không chạy đi đâu được cả!
Trong chúng ta, không ai dại gì mà chọn căn hộ đời đời trong hoả ngục, vì vậy, nên ai cũng muốn gởi về trời những vật liệu tốt nhất mà mình làm được: Kính mến Thiên Chúa và yêu thương người thân cận của mình.