Ngày xửa ngày xưa, một vị sư phụ cùng đi với đệ tử của ông vào sân đình. Vị sư phụ này vốn bị mù từ lúc thiếu thời, nên được mọi người gọi là sư phụ mù.
Khi hai thầy trò đi gần đến một cây đào rất lớn, sư phụ nghiêng đầu tránh một vài nhánh đào um tùm rất thấp. Đệ tử nhìn thấy thế rất kinh ngạc và hỏi: “Thưa thầy, làm sao thầy có thể biết được có những nhánh đào ấy?”
Sư phụ đáp: “Con mắt chỉ là một trong những quan năng chúng ta dùng để nhận biết mà thôi. Thầy nghe thanh âm của những cành cây đong đưa để nhận ra chúng. Con hãy thử nhắm mắt lại và nói cho thầy biết con nghe được những gì? Con có nghe được tiếng đập của trái tim con không? Con có nghe được tiếng chân của vị tăng lữ đang đi bên kia sân đình hay không? Con có nghe ra một con dế đang ở ngay dưới chân của con không?”
Người đệ tử trẻ tuổi nhìn xuống và kinh ngạc khi phát hiện một chú dế con xuất hiện vào những ngày đầu mùa Xuân. Anh ta thưa: “Thưa thầy, làm sao thầy nghe được những thứ ấy?”
Sư phụ ôn tồn trả lời: “Này con, con hãy tự hỏi tại sao con lại không nghe được những thứ ấy?”
Khi đến với Thiên Chúa, đôi tai lắng nghe phải là đôi tai của tâm hồn. Thực vậy, khi tôi đi cầu nguyện, cơ phận Thiên Chúa ban cho tôi để cầu nguyện là con tim của tôi.