Mới đây tôi đã được nghe kể câu truyện về một cuộc họp trong hỏa ngục.
Quỉ sư phụ rất bực tức với tất cả các phong trào canh tân. Các bạn biết đó là những phong trào Gia Đình Kitô, Canh Tân Đoàn Sủng, hội Đức Mẹ Medjugorje, các đoàn thể cầu nguyện và còn vô vàn vô số những đoàn nhóm khác mà chỉ một mình Chúa biết. Nếu cứ để tình hình tiếp tục như thế này, quỉ sư phụ nói, “Chả mấy chốc nữa, tụi mình có mà hỏng ăn hết.” Vì thế, hắn cho triệu hồi tất cả chúng quỉ về để căn cứ để suy nghĩ, đắn đo, tính toán. Hắn muốn đặt ra một chương trình cho những năm cuối thế kỷ XX và đầu thế kỷ XXI.
Một lúc sau, một quỉ con giơ tay và xin đề xuất ý kiến. Những quỉ con đồng lứa với nó vỗ tay rần rần, hoan nghênh. Quỉ sư phụ cho phép quỉ con trình bày.
Quỉ con: “Thưa sư phụ, tại sao chúng ta không rỉ rón vào tai loài người chúng nó rằng chỉ có thiên đàng chứ không có hỏa ngục, như thế chúng ta sẽ ru ngủ và làm cho chúng nó tự mãn với nhau mà rằng, ‘Ô, chả việc vì phải lo lắng. Từ nay, ai muốn làm gì thì làm, muốn sống thế nào thì sống, có hỏa ngục đâu mà lo lắng làm chi cho chóng già.’”
Tất cả chúng quỉ đều tán thưởng ý kiến hay. Tuy nhiên, quỉ sư phụ ranh mãnh hơn nhiều. Sau một lúc suy nghĩ nó mới nói: “Không, không được. Tụi bay không hiểu biết gì về loài người chúng nó. Tụi bay chẳng hiểu biết gì cả, chúng nó không bao giờ thèm tin những điều ngu ngốc như vậy đâu. Ngay từ khi còn nhỏ, chúng nó đã nghĩ đến thiên đàng và hỏa ngục mỗi khi chúng nó làm gì sai trái. Mỗi lần sai lỗi, bao giờ chúng nó cũng bị trừng phạt cả. Loài người sẽ không tin như vậy đâu.”
Thế là tay quỉ con quê độ, lẳng lặng ngồi xuống. Quỉ sư phụ chửi thề luôn miệng và bắt lũ quỉ con tiếp tục động não.
Thế rồi, một quỉ nhắt đứng lên xin phát biểu: “Tôi xin đề nghị một ý kiến.”
“Nói ngay xem nào.”
“Tỉ dụ chúng ta rỉ rón vào tai chúng nó rằng chỉ có hỏa ngục chứ không có thiên đàng. Thế thì chúng nó cố gắng sống tốt lành cả đời để rồi được cái quái gì nhỉ? Rốt cuộc cả lũ sẽ nhào xuống hỏa ngục hết cho mà xem. Hô, hô, hô.”
Tất cả bọn quỉ đều vỗ tay nhiệt liệt hoan hô và khen rằng quả là một ý kiến trên cả mức tuyệt vời. Thế nhưng, quỉ sư phụ vắt tay lên đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không được, không được. Đúng là trẻ con tụi bay không hiểu biết gì về loài người chúng nó. Chúng nó không bao giờ thèm tin như vậy. Trong con người chúng nó có một bản tính kiên cường, cho dù hiện nay chúng nó đang sa sút, nhưng chúng nó vẫn trông đợi ngày mai sẽ tốt hơn. Chúng nó vẫn cứ sống như vậy. Chúng ta không bao giờ hiểu nổi loài người chúng nó, bởi vì Thiên Chúa đã gieo trong lòng chúng nó một hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.”
Lúc này, quỉ sư phụ điên cuồng, gầm thét và la lối. Sau cùng, một quỉ nhãi đứng lên phát biểu: “Tôi nghĩ ra một ý kiến như thế này may ra thì được.”
Quỉ sư phụ: “Gì thế, nói ra xem nào?”
Quỉ nhãi: “Chúng ta sẽ thuyết phục bọn chúng rằng thực sự có thiên đàng và thực sự có hỏa ngục, nhưng không cần gì phải vội vàng. Hãy cứ thong thả! Hãy cứ thủng thỉnh! Hãy cứ lai rai! Hãy cứ tà tà! Hãy cứ tàng tàng! Mí lị chẳng có gì mà phải gấp rút cả. Hỡi các bạn loài người, hãy cứ đủng đỉnh!”
Quỉ sư phụ vừa nghe đến đó liền nhào xuống khỏi ngai, đến bắt tay quỉ nhãi: “Này chú em, chú em hãy lập tức lên trần gian và loan truyền sứ điệp của chú em cho thật rộng rãi, trái, phải, đông, tây, và cả ở giữa nữa. Cứ để chúng nó tin có thiên đàng nếu như chúng nó muốn; cứ để chúng nó tin có hỏa ngục nếu như chúng nó thích. Nhưng hãy rỉ rón vào lỗ nhĩ của chúng rằng không có gì phải lật đật, không có gì phải vội vã, chẳng có gì phải gấp rút hay khẩn cấp gì cả. Sau đó, chúng ta sẽ tha hồ mà xem.”
Các bạn đã nghe rỉ rón vào tai những lời đường mật như vậy chưa?