Một số người mất đức tin vì bị một nỗi bất hạnh, ngay cả khi họ đáng phải chịu. Vậy mà chẳng có ai mất đức tin vì một niềm vui không đáng hưởng.
A.Schnitzler.
Cứ xem một đứa trẻ hư hỏng: nó đòi hỏi cho bằng được đủ mọi thứ, y như đó là một quyền lợi của nó, hễ từ chối một chút là nó dậm chân dậm cẳng, kêu la oai oái.
Nỗi “bất hạnh”, đó là một thử thách, một trách nhiệm về đức tin của tôi: Thiên Chúa đề nghị cho tôi một niềm vui khác. Quay lưng lại với Người, tôi chẳng được gì hơn, mà còn tệ hơn nữa là khác… Trái lại, đón nhận niềm hạnh phúc nhỏ mình không đáng hưởng, đó là bí quyết của một niềm vui và một đức tin đang lớn mạnh: tôi không đáng nhận Thiên Chúa vào nhà tôi, mà cả viên ngọc này trong vườn tôi, bản nhạc này bên cạnh tôi.
Thiên Chúa tốt lành biết bao, Người ban cho tôi mọi sự. Xin Chúa cho con trở nên thi sĩ hơn, trẻ thơ hơn và tin tưởng hơn.