Fred Amstrong là một người hiền lành sống ở tỉnh lẻ miền quê Anh Quốc. Anh đảm nhận một công việc khiêm tốn như con người của mình: chọn lựa, suy đoán để gởi đến tận tay người nhận những bức thư sai địa chỉ. Sống cùng vợ và hai con trong một ngôi nhà cổ kính, thú vui duy nhất buổi tối của anh là hút một tẩu thuốc rồi kể cho hai con nghe việc làm không kém phần hấp dẫn của mình. Nó giống như việc làm của nhà thám tử khi bắt tay điều tra một vụ án. Bỗng dưng, vào một buổi sáng đẹp trời, Peter, cậu con trai út của anh ngã bệnh rồi qua đời.
Tâm hồn tan nát, anh cảm thấy bị hụt hẫng như đang chìm xuống tận cùng địa ngục. Vợ anh cùng Marianne, cô con gái, đã chiến đấu hết sức mình để vượt qua cơn hoạn nạn. Riêng Fred thì không, nỗi đau đã gặm nhấm và đục rỗng tâm hồn anh… Bơ vơ, lạc lõng, anh buông xuôi đời mình trôi dạt như những bức thư không địa chỉ. Anh đến sở làm như kẻ mất hồn, giam mình trong im lặng, trừ khi các đồng nghiệp thăm hỏi. Tối đến, vào bàn, anh ngồi bất động ăn vội vã rồi đi ngủ. Tuy nhiên, vợ anh biết chắc chắn là anh sẽ thao thức suốt đêm để nhớ đến cậu con bé bỏng. Người vợ hiền thục đã nhiều lần nhắc nhở anh quay về với cuộc sống thực tế, đảm nhận lại nghĩa vụ của người chủ gia đình. Nhưng căn bệnh suy nhược tâm lý của anh hình như trầm trọng hơn lên với thời gian.
Giáng sinh đã cận kề. Fred ngồi lặng lẽ trong văn phòng tay mân mê chồng thư mà anh đang cố đoán địa chỉ chính xác để gởi đi. Dù sao đấy cũng là những tình cảm thiêng liêng người ta trao đổi nhau trong ngày Chúa ra đời, Fred không thể lơ là. Giữa chồng thư bề bộn có một chiếc mà chắc chắn anh biết không thể gởi đi được. Trên phong bì vỏn vẹn một hàng chữ vụng về bằng bút chì, ghi một địa chỉ kỳ quặc: ÔNG GIÀ NOEL-CỰC BẮC ĐỊA CẦU. Anh định vất vào sọt rác, nhưng một mãnh lực vô hình giữ tay anh lại. Anh chậm chạp khẽ bóc thư, lướt mắt trên dòng chữ không được may mắn lắm.
“Ông già Noel thân mến!
Giáng sinh năm nay gia đình con gặp chuyện rất buồn. Con van ông đừng mang quà cho con nữa. Em trai con đã vội bỏ con về trời vào mùa xuân vừa qua. Con mong ông mang hộ lên cho bé những món đồ chơi mà bé còn bỏ lại: con ngựa gỗ, chiếc tàu hoả và những thứ khác. Bé chắc sẽ cảm thấy rất lạc lõng khi không có chúng. Riêng con, con không dám xin ông một thứ gì, ngoài việc giúp bố hút lại tẩu thuốc và kể chuyện cho con nghe như trước. Một hôm con chợt nghe bố nói với mẹ là chỉ có cõi vĩnh hằng mới giúp được bố lành bệnh. Ông có thể biếu nó cho bố con một ít?
Cháu gái luôn ngoan ngoãn của ông.
Marianne”
Chiều hôm ấy, Fred Amstrong trở về nhà với những bước chân vội hơn thường lệ. Từ khi phố nhận nhịp rộn rã ánh đèn mừng Giáng sinh, anh rẽ vào sân nhà. Dừng lại trong bóng đêm anh đánh diêm để châm tẩu thuốc. Đẩy nhẹ cửa bước vào, anh nhả một làn khói thơm lừng, lượn lờ quanh hai khuôn mặt thân yêu đang chờ đợi.
“Anh ấy đã hút thuốc lại, thật không ngờ” Bà mẹ mừng thầm.
Riêng cô bé gặp trên khuôn mặt cha nụ cười rạng rỡ như lúc cậu em Peter còn sống. Lần đầu tiên, Marianne tìm lại được những ngày êm ả đích thực của mình.”