Sáng nay, nhóm anh em bạn kéo đến rủ tôi làm một chuyến đạp xe về một buôn làng nghèo của người dân tộc cách thị xã khoảng 10 cây số. Nghĩ đến đoạn đường dài lắm dốc nhiều bụi, tôi vội kiếm cớ xin kiếu. Và bọn họ đã hăm hở trèo lên những con ngựa sắt vội vàng đạp đi trong tiếng nói cười râm ran. Vâi họ nặng trĩu những chiếc balô đầy gạo, quần áo, chăn mền, và cả tình yêu thương đầy ắp!
Nhìn theo nhóm bạn vừa khởi hành, tôi chợt hình dung ra từng khuôn mặt thân quen ấy sẽ ân cần trao tặng những gói quà nhỏ bé cho những người Thượng già yếu thiếu ăn, dịu dàng cắt tóc cho những đứa trẻ nhem nhuốc đen đủi.
Tôi chợt hiểu: Yêu thương cần phải hành động
Tôi cảm thấy xấu hổ vì hằng ngày tôi vẫn cầu xin Chúa cho tôi được trở nên những khí cụ hữu dụng, trở thành những thợ gặt nhiệt thành của Chúa. Vây mà nhiều lần, khi đối diện trước công việc hơi nặng nhọc, tôi lại ngần ngại cho đi, dù chỉ bằng một cữ chỉ yêu thương bé nhỏ.