Vị vua Hồi giáo nổi tiếng nhất của Tây Ban Nha là Abder Rahman Đệ Tam, đã biến đất nước Tây Ban Nha thành trung tâm khoa học của Âu Châu vào thế kỷ thứ 10. Ông đã tuyên bố vào cuối đời rằng:
– Ta đã ngồi trên ngai vàng 50 năm, đã kinh nghiệm chiến thắng và hòa bình, được thần dân mến phục, kẻ thù sợ hãi, và đồng minh kính nể. Danh lợi, quyền quí và tất cả các thú vui trên trần gian ta đều có cả. Nhưng khi ngồi tính thật kỹ số ngày ta được hoàn toàn hạnh phúc, thì con số đó quá ít ỏi, chỉ vốn vẹn có 14 ngày.
Làm vua một nước lớn, có quyền thế, danh vọng, giàu sang trong tay suốt 50 năm, tức là 18.250 ngày, vậy mà chỉ hưởng được có 14 ngày hạnh phúc! Nhiều người ngày nay tưởng rằng danh vọng, giàu có, quyền thế là hạnh phúc, nhưng thật ra những thứ đó đều không thể hoàn toàn đem lại hạnh phúc. Những ngày hạnh phúc do các thứ ấy mang lại rất là ít ỏi.
Trong cuộc sống thường ngày, không phải nụ cười nào cũng là niềm vui, không phải quà tặng nào cũng đem lại hạnh phúc. Người ta nói: “Vàng thì luôn tỏa ánh lấp lánh, nhưng không phải tất cả cái gì lấp lánh đều là vàng”. Cũng thế, có những điều bề ngoài tưởng là niềm vui nhưng lại không đem lại cho con người hạnh phúc; có những điều gây khó chịu trước mắt, nhưng đem lại cho ta hạnh phúc lâu bền.
Có bao giờ chúng ta cảm nghiệm được hạnh phúc khi là người Công giáo? Có khá nhiều người tín hữu sống Đạo theo thói quen. Việc tham dự thánh lễ và các bí tích không thực sự đem lại cho họ niềm vui, vì họ chỉ làm chiếu lệ, hờ hững và như kiểu xã hội ngoài đời. Nếu chúng ta không cảm thấy hạnh phúc khi thực hành sống Đạo thì làm sao có thể thuyết phục người khác theo Đạo của chúng ta được. Tám mối phúc thật là những gợi ý cụ thể để chúng ta nên thánh. Đó là tám con đường cùng dẫn đến gặp Thiên Chúa Tình Yêu. Ước chi những anh chị em không cùng tôn giáo nói về chúng ta: “Thật hạnh phúc khi được làm người Công giáo!”.