A Lưu là cậu tiểu đồng của Chu Nguyên Tố. Cậu thật ngây ngô, không làm được việc gì.
Thí dụ một hôm Chu Nguyên Tố mới trồng vài cây liễu trước sân, sợ trẻ láng giềng đến nghịch phá hỏng, ông sai cậu trông nom giùm. Đến lúc vào ăn cơm, A Lưu nhổ cả các cây lên mà cất đi một chỗ, vì nghĩ đến thế là an toàn.
Cậu còn làm nhiều chuyện ngây ngô đáng cười như thế, nhưng Chu Nguyên Tố vẫn nuôi cậu suốt đời. Tại sao?
Chu Nguyên Tố là một họa sĩ tài ba. Một hôm ông pha màu để vẽ, thấy A Lưu lân la bên mình ông hỏi đùa:
-Mày có biết vẽ không?
A Lưu tươi cười đáp:
Thưa, vẽ dễ ợt chứ có khó gì mà không biết.
Đang hứng chí, Chu Nguyên Tố bảo A Lưu cũng vẽ thử. Cậu bé cầm cọ chấm màu và hý hoáy vẽ. Nét vẽ cậu tài tình như một họa sĩ rành nghề.
Chu Nguyên Tố thử luôn mấy lần, lần nào A Lưu cũng vẽ được như ý ông cả. vì thế, ông luôn nuôi nấng, lo lắng, săn sóc cho A Lưu, và giúp cậu trau giồi tay nghề. Về sau A Lưu nổi tiếng là một nhà danh họa.
Thường mỗi khi chúng ta đoán xét ai, chúng ta chỉ đoán xét dựa vào hình thức bên ngoài, chớ ít khi nhìn thấu tận bên trong để nhận ra tất cả những phức tạp của con người. Và một khi in trí một khía cạnh nào đó của ai, chúng ta chỉ còn thấy người đó dưới cái nhìn chủ quan của mình mà thôi.
Nếu Chu Nguyên Tố chỉ nhìn thấy khía cạnh ngây ngô đến độ ngu ngốc dại khờ của A Lưu và tống cổ cậu tiểu đồng của mình đi nơi khác, vì cho là đồ vô dụng, thì làm sao nhân loại có được danh họa A Lưu.
Ở đời không có ai là người vô dụng cả. chỉ có người không biết khám phá ra tài năng của người khác do thành kiến, do thiển cận, do suy luận một chiều mà thôi.
Chúng ta phải luôn nhớ rằng mỗi một con người là hình ảnh của Thiên Chúa, được cứu chuộc bằng giá máu của Chúa Kitô, được Chúa Thánh Thần luôn ban ơn nâng đỡ. Vì thế, trong mỗi một người luôn tiềm tàng một thánh nhân, và bổn phận của chúng ta là phải cố gắng nhìn thấy vị thánh nhân tiềm tàng nơi người khác đó, để cùng nhau giúp cho vị thánh tiềm tàng đó càng ngày càng rõ nét hơn nơi mọi người.
Lạy Chúa.
Xin giúp con biết nhìn vũ trụ, những tạo vật của Chúa, nhất là biết nhìn con người, anh chị em của con, bằng đôi mắt của Chúa. Để con thấy được những điều tốt đẹp Chúa đã an bài nơi mỗi người. Để con nghe được Chúa đã từng nói với mỗi người có mặt trên trần gian này qua miệng tiên tri Isaia: “Ta đã ghi khắc tên con trong lòng bàn tay của Ta. Con thật quí giá trước mắt Ta và Ta yêu thương con”.
Chúa đã yêu thương mọi người, xin cho con là con của Chúa biết luôn noi gương Chúa, yêu thương tất cả anh chị em con.
Từ nay trước khi con phê bình chỉ trích ai, nói xấu ai, kết an ai, xin cho con cảm được thế nào là bi phê bình, chỉ trích, nói xấu, kết án.
Ngược lại, mỗi khi con cảm thấy can đảm hơn, tự tin hơn khi được ai khích lệ một vấn đề gì, xin cho con cũng biết dùng kinh nghiệm đó để nâng đỡ, khuyến khích anh chị em chung quanh con như thế.
Sưu tầm