Người bán đồ gốm

1034

Matthew J. Ritchie

Ở Mêxicô, có một người Indian mang đồ gốm của người trong thôn mình đi ra chợ bán. Đi được nửa đường, gặp một đoàn khách tham quan giàu có, nói với anh là muốn mua toàn bộ đồ gốm của anh, họ trả giá cũng rất khá. Nhưng người Indian nầy không bằng lòng, anh nói: “Thưa ông, người trong thôn chúng tôi đều không biết chữ, cũng không biết viết, trước mắt vẫn chưa có điện, cho nên ngay cả việc nghe radio cũng không có. Mỗi ngày chúng tôi nhất định phải có người ra chợ, mới có thể mang về một ít công việc đại sự của thế giới đã nghe được. Nhưng nếu không có những bình gốm, chúng tôi không thể đi vào trong chợ bán đồ. Cho nên tôi không thể đem tất cả các bình nầy bán cho các ông, bởi vì những hàng hoá nầy là công cụ của chúng tôi. Thưa ông, nếu khi trở về, cái gì tôi cũng không mang, mà chỉ mang tiền về, thì tôi sẽ cảm thấy rất gượng mặt”.

Suy tư:

Các thánh tử đạo là những người đi bán đồ gốm, nhưng gốm của các ngài không phải là bằng đất sét nung, mà là được tôi luyện bằng máu. Danh vọng, quyền lợi, tiền tài của thế gian, của vua chúa quan quyền không thể làm cho ngài bán mất đức tin của mình, bởi vì, nếu khi trở về nhà Cha trên trời mà trong túi không mang theo cái gì cả, chỉ mang theo tiền tài, danh vọng, chức tước của thế gian, thì gượng mặt chết đi được.

Chúng ta cũng là những người đi bán hàng, hàng của chúng ta chính là Yêu thương, Phục vụ và Hy sinh, để khi trở về nhà Cha trên trời, chúng ta hân hoan khoe với Cha: “Thưa Cha, nhờ Cha mà con đã làm cho cộng đoàn biết yêu thương, vui vẻ; nhờ Cha mà con đã làm cho giáo dân của con đoàn kết và yêu thương nhau; nhờ Cha mà con đã “quyến rũ” nhiều thanh niên nam nữ biết hy sinh để phục vụ tha nhân…”

Thử hỏi, có người cha nào mà không yêu mến người con như thế chứ?