Tonne
Nước Nga có một người tên là Yin-fan, thừa hưởng của phụ thân một miếng đất làm ruộng, anh ta muốn có nhiều miếng đất lớn hơn.
Một hôm, có một người ngoại quốc đến, nhìn biết ngay ông ta là một người giàu có và quyền thế, ông ấy bằng lòng tặng cho Yin-fan một miếng đất mà đi trong một ngày mới giáp vòng, điều kiện duy nhất là khi mặt trời lặn, anh ta phải trở về nơi chổ anh ta xuất phát. Sáng sớm ngày hôm sau, Yin-fan lập tức khởi hành mà không ăn uống gì cả, anh ta không nói chuyện với bất cứ người nào, chỉ nhìn phía trước mà đi. Kế hoạch bước đầu của anh ta là đi cho được 6 dặm vuông, nhưng sau khi hoàn thành mục tiêu ấy, anh ta quyết định đổi thành 9 dặm vuông, về sau lại tăng thêm 12 dặm vuông, đến cuối cùng thì quyết tâm của anh ta là 15 dặm vuông, cũng có nghĩa là, trước khi mặt trời xuống núi, anh ta phải đi cho được 60 dặm đường.
Lúc mặt trời đứng bóng, anh ta đi được 30 dặm, mà không ngừng lại để ăn một chút thức ăn, uống một chút nước, về sau hai chân của anh ta càng ngày càng đau nhức trầm trọng… Cách điểm cuối còn khoảng 20 mét, anh ta nhìn mặt trời đã tiếp cận đường chân trời, thời gian chỉ còn lại vài phút đồng hồ, anh ta đem hết sức lực cuối cùng, đúng giờ mặt trời lặn, nó cà rịch cà tang bước vào đường trung tuyến. Nhưng cũng đúng vào lúc đó anh ta thở ra một hơi thở cuối cùng, ngã xuống đất mà chết.
Cuối cùng Yin-fan cũng đã được đất, nhưng chỉ có 6 mét vuông.
Suy tư:
Khi còn nhỏ ở làng quê, cứ mỗi khi có lễ cầu hồn hoặc lễ tang, thì trong nhà thờ của họ đạo tôi thường treo mấy câu đối chữ trắng nền đen, tôi còn nhớ được một câu như sau: “Một mất một còn, giờ chung kết”. Cuộc đời là một cuộc đua ma-ra-tông, ai cũng phải chạy cả, nhưng có mấy ai chạy tới đích mà tâm hồn được thảnh thơi ? Thưa, chỉ có những người công chính, bởi vì trong suốt cuộc đời họ đã chạy đúng đường, đúng quy luật, và đến phút cuối họ chỉ cần cố gắng thêm một chút là phần thắng trong tay…
Ai đã chứng kiến cảnh hấp hối của bệnh nhân, thì mới cảm nhận giờ chung kết quan trọng như thế nào ! Một mất một còn, giờ chung kết! Suốt cuộc đời sống công chính, thì giờ chung kết là niềm vui của họ, nhưng người suốt đời đắm mình trong tội thì sao ? Thật khủng khiếp.