Cách đây không lâu, tờ New York Times có kể lại câu truyện về một bà góa 90 tuổi. Người ta đã gặp bà thoi thóp gần như chết đói trong một căn hộ tồi tàn, đầy chuột bọ.
Trong khu vực ấy, người ta biết đến bà như một con người lúc nào cũng thấy đang lục bới những thùng rác để bòn mót những thứ phế thải, những miếng cạc-tông hoặc những que củi còn có thể dùng được để đốt lò sưởi trong mùa đông. Bà chỉ ăn những bánh hog dog rẻ tiền để sống qua ngày mà thôi.
Ba tuần lễ sau đó, bà đã qua đời tại một bệnh viện ở New York. Khi thu dọn gian hộ của bà, người ta đã tìm được một số tiền lên đến 275.000 đô la được cất trong những hộp giấy.
– Người đàn bà này có rất nhiều tiền, nhưng quả thật cùng cực.
– Những gì tôi không chịu chia sẻ mà giữ lại cho bản thân, khi tôi chết, chúng cũng chết theo.
– Trong Phúc Âm có nói đến một nghịch lý: Những gì tôi cho đi trong cuộc sống tạm bợ này sẽ có được một giá trị vĩnh cửu, được đầu tư vào những vòm cao trên thiên đàng.