Chết vì tham ăn

1076

Một con chó sống trên một cù lao giữa sông, bên bờ sông phía đông có  một ngôi chùa, bên phía tây cũng có một ngôi chùa. Chuông chùa bên nào vang lên chó cứ bơi đến là được bữa ăn ngon.

Một lần kia cả hai chùa cùng nện chuông một lượt, chó ta liền nhào xuống sông bơi đi kiếm ăn. Nhưng muốn qua chùa bên đông lại sợ chùa bên tây có thức ăn ngon hơn. Chó ta lưỡng lự mãi, cuối cùng bơi một quãng về bên đông, lại quay trở lại, bơi một quãng về bên tây; cứ thế mà chơi vơi giữa sông cho đến khi đuối sức, không vào đến bến bờ nào cả, và chìm nghỉm dưới dòng nước.

Giầu không phải là tội, tuy nhiên, giầu mà không biết chia xẻ, không biết xót thương những người nghèo khổ, thì đó mới là tội. Người phú hộ, quá dư thừa, ngày nào cũng yến tiệc linh đình, đồ ăn thừa mứa, trong khi Lazarô chỉ ước ao những mụn bánh rớt xuống từ bàn ăn của ông phú hộ, nhưng cũng không ai thèm cho! Mà Lazarô có ở đâu xa, ông nằm ăn xin ngay bên cổng của người phú hộ, thế nhưng ông phú hộ đã không thèm để mắt tới! Nếu ông ta đã quan tâm thì đâu Lazarô có phải túng thiếu, khổ sở tận cùng như thế! Ông ta chỉ cần sai đầy tớ đem cho Lazarô chút cơm thừa, canh cặn thì Lazarô đã hạnh phúc lắm rồi! Nhưng mơ ước quá nhỏ bé đó đã trở thành ảo vọng, vì ông phú hộ đâu thèm xót thương thân phận hẩm hiu thê thảm ấy, thê thảm còn hơn con vật nữa! Một cảnh thật thê lương: Lazarô nằm teo-tóp, chốc lở đầy mình, không một ai thương cảm, chỉ có những con chó đến liếm những mụn ghẻ chốc của ông mà thôi! Mà sự cảm thông, chia xẻ đây có làm bớt đi gia tài kếch xù của ông ta đâu! Và sự chia sớt này chỉ cần ông ta để tâm một chút thì đã dễ dàng đem lại hạnh phúc cho Lazarô, nhưng ông ta đã không làm!