Vị vua già có dáng vẻ trầm tư và tự hỏi :
– Điều gì đã xảy ra cho em bé năm nào?
Suốt đời mình ông không thể nào quên được cuộc hành trình cách đây khoảng 33 năm để dõi theo ánh sao dẫn đến hang đá Belem.
Câu hỏi: “Liệu em bé ấy hiện giờ có trị vì dân Do Thái hay không?” đã làm nhà vua bồn chồn , để rồi một lần nữa ông quyết định đi đến đất Do Thái.
Tại Jérusalem, những vị bô lão còn nhớ đến ánh sao lạ, nhưng không ai biết gì đến em bé được sinh hạ dưới ánh sao đó. Còn tại Belem mọi người đều lắc đầu ngoại trừ có một cụ già, cụ bảo ông:
– Làm gì có ông Giêsu Belem, chỉ có ông Giêsu Nazareth, một người nói phạm thượng khi xưng mình là Thiên Chúa, nên cách đây mấy tuần đã bị xử án thập hình.
Với tâm hồn đầy thất vọng, nhà vua nhập đoàn khách hành hương trở lại Jérusalem vào đúng ngày lễ ngũ tuần. Chen lẫn vào đoàn người đang tạ ơn sau mùa gặt, nhà vua chú ý đến những người đang bao quanh một nhóm người. Tò mò, ông tiến lại gần và nghe có kẻ nói: “Tưởng gì chứ lại gặp mấy tên say rượu nói tầm phào”. Nhưng tai nhà vua lại nghe một người trong nhóm họ nói ông Giêsu Nazareth đã bị đóng đinh thập giá và đã được Thiên
Chúa phục sinh từ cõi chết.
Như bị thúc đẩy bởi sức mạnh vô hình, nhà vua lên tiếng nói:
– Vậy bây giờ ông Giêsu đó ở đâu?
Đại diện nhóm người, Simon Phêrô trả lời:
– Ngài đang ở giữa chúng tôi, ở trong chúng tôi, chúng tôi là tai, mắt, môi, miệng của Ngài.
Trong lúc Phêrô đang nói, bỗng có một luồng gió mạnh, và hình Lưỡi Lửa một lần nữa đổ xuống mọi người. Nhà vua bỗng thấy lại ánh sao Belem, nhưng lần này ánh sao ấy chia thành nhiều ánh sao khác rơi xuống từng người. Trong tâm hồn, nhà vua chợt hiểu: “Mỗi người phải trở thành hang Belem, mỗi người phải trở nên máng cỏ cho Hài nhi Giêsu nằm, mỗi người phải mang Ngài đến cho tha nhân”.