Nơi hoang mạc kia có một gia đình xương rồng nọ gồm xương rồng bố mẹ và một cô “xương rồng bé nhỏ ” rất đáng yêu. Một hôm đang tấm táp cho bộ gai của mình dưới con nắng rực rỡ bỗng cơn gió bay qua và dừng lại chỗ “xương rồng nhỏ”.
– Chào xương rồng!
– Chào gió! Chị vừa đi đâu về thế?
– Ta vừa thổi qua một thảo nguyên nơi phương Bắc xa xôi. Nơi ấy có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. Những bông hồng lộng lẫy với bộ cánh đỏ rực thơm dịu nhẹ, những đóa hoa cúc mảnh mai và ngây thơ như những cô bé mới lớn, cả những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi lá to như cái quạt. Thôi ta đi đây, còn rất nhiều thứ ta muốn ngắm nhìn!
Thế rồi làn gió bay đi để lại sau lưng xương rồng nhỏ đang trầm ngâm suy nghĩ:
– Ôi ta ước gì mình cũng trở nên xinh đẹp như những bông hoa kia. Mình cũng là cây nhưng nhìn xem những gì mình có chỉ là một thân hình mọng nước và những cái gai xấu xí.
Rồi cô bé cứ rầu rĩ mãi và ngày càng gầy đi khiến cho bố mẹ xương rồng vô cùng lo lắng. Thấy thế Mặt Trời liền xuống hỏi:
– Này xương rồng nhỏ! Sao con lại buồn như thế?
Cô bé kể chuyện của mình cho Mặt Trời nghe và cầu xin:
– Ông ơi! hãy giúp cháu có được sắc đẹp như những loài hoa kia, cháu không thích mình xấu xí như thế này.
– Nhưng cháu sẽ phải trả giá rất đắt đấy bởi ta biết chúng không hợp với cháu ở nơi sa mạc này đâu.
Nhưng xương rồng cứ một mực cầu xin. Thế là Mặt Trời phải đồng ý. Một ánh sáng chói lọi loé lên khiến thân hình xương rồng bé lại như hoa cúc, những cái gai biến mất thay vào đó là những chiếc lá to như lá cổ thụ, trên ngọn mọc ra một bông hoa đỏ rực như hoa hồng. Xương rồng nhỏ sung sướng cảm ơn ông Mặt Trời, vẫy những cành lá mới của mình.
Từ đó cô bé trở thành sinh vật rực rỡ nhất trong sa mạc khiến những cơn gío bay ngang phải dừng lại để ngắm nhìn.
Nhưng rồi ngày qua ngày những cánh hoa xinh đẹp bắt đầu héo úa, những chiếc lá vàng vọt đi, thân cây bé nhỏ rũ xuống. Dưới cái nắng thiêu đốt của sa mạc khiến cô bé thấy khát cháy. Cô bé nhận ra sự sống đang cạn dần. Với những hơi thở cuối cùng cô bé thì thào gọi ông Mặt Trời. Ông Mặt Trời đỏ gay gắt hiện ra:
– Giờ thì cháu đã nhận ra sai lầm của mình chưa nào. Tạo hóa đã ban cho cháu một hình hài giúp cháu có thể sinh tồn và đây là cái giá mà cháu phải trả khi trái lại tạo hóa.
Khi Mặt Trời vừa dứt lời cũng là lúc cô bé trút hơi thở cuối cùng trong nỗi ân hận muộn màng…
Sưu tầm
Có một người kia sắp đi xa, liền gọi các đầy tớ đến mà giao phó tài sản của ông. Ông trao cho người này năm nén bạc, người kia hai nén, người khác nữa một nén, tùy theo khả năng mỗi người, đoạn ông ra đi. Mt 25, 14-30
Đừng chú ý các con số: 5, 2, 1 mà coi nó là nhỏ, vì như trên đã nói chỉ cần một nén bạc thôi cũng đủ là gia tài của một người trung bình. Vì sự không đều này mà ta thấy, ông chủ là một người hiểu rất rõ đầy tớ của mình, khả năng của họ. Nếu ông giao cho họ cách đồng đều, thì chính ông là người làm hại họ, vì giao cho người kém năng lực một số tiền lớn cũng đồng nghĩa đưa họ vào chỗ chết.
Ngày nay ta thấy rõ hậu quả này, trước khi có biến động về đất đai, có người chỉ là bác nông dân bình thường, thú chí làm ăn, khả năng của bác cũng chỉ quanh quẩn trên miếng đất của mình. Nhưng khi có biến động về nhà đất, bác bán đất và có một số tiến rất lớn, có khi hàng trăm tỷ. Thế rồi bác chẳng biết làm gì với số tiền lớn này, rồi từ đó sinh ra hư hỏng, cũng học đòi bắt chước theo kiểu “sâu bọ lên làm người”, cũng rượu chè, gái gú, cờ bạc,… chẳng mấy chốc tán gia bại sản, gia đình đổ vỡ, có khi còn đi đến tù tội. Bác tự trách mình: Thôi chẳng thà sống như cũ mà hay hơn, sống đời đạm bạc mà gia đình hạnh phúc, chẳng phải lo lắng gì. Bây giờ đã lỡ rồi.
Như vậy, sự phân chia không đồng đều số nén bạc cho các đầy tớ của ông chủ là rất phù hợp. Ai có khả năng nhiều thì chia nhiều và ngược lại.