Ngày xửa ngày xưa, có một anh thợ giày nghèo khó, nhưng anh vẫn vui vui vẻ vẻ, từ sáng đến tối, vừa vui vẻ phấn khởi làm giày, vừa thích thú thoải mái hát ca, cho đến lúc nầy -tối rồi- mà vẫn còn có rất nhiều bọn trẻ nằm nơi cửa nhà của anh, nhìn anh làm giày, nghe anh ca hát. Ở sát bên anh là một người rất giàu có, ông ta thường bỏ ra thời gian suốt đêm để đếm tiền, mãi đến sáng mới lên giường ngủ, nhưng ông ta thường ngủ không được, bởi vì anh thợ giày đang cất cao giọng hát.
Một hôm, người giàu có nghĩ ra được một cách để làm cho anh thợ giày không hát nữa. Ông ta ra mặt mời anh thợ giày đến nhà ông ta làm khách, đợi lúc anh thợ giày ra về, ông ta tặng cho anh thợ giày một cái túi nhỏ. Anh thợ giày về nhà mở ra xem, vạn phần kinh ngạc, bởi vì bên trong toàn là tiền vàng ! Cả đời anh chưa bao giờ được nhìn thấy tiền nhiều như thế, anh bỏ ra rất nhiều thời gian đếm tỉ mỉ từng đồng, trong lòng vừa suy nghĩ vừa sợ, sợ bị người khác nhìn thấy, càng sợ bị người khác ăn cắp mất, cho nên đến buổi tối, anh ta đem cái túi giấu dưới gầm giường. Nhưng sau khi đã giấu xong, anh ta vẫn nghĩ đến những đồng tiền vàng nầy mà lo ngay ngáy, ngủ không được. Cho nên anh lại bò dậy, đem cái túi giấu ở trên gác lững, nhưng một lát sau, càng nghĩ càng thấy gác lững là nơi không an toàn, do đó sáng sớm hôm sau, lại đem tiền xuống khỏi gác lững. Sau đó anh ta nghĩ: “Đem tiền vàng giấu nơi lò sưởi liền trong tường, không được, không được, hay là bỏ nơi cái lồng gà thì an toàn hơn, bởi vì không ai chú ý đến cái lồng gà đâu”.
Sau khi anh ta đem túi tiền nhỏ giấu kỹ, cảm giác bất an vẫn chưa xoá được, cho nên lại đào một lỗ rất sâu ở trong sân, như vậy mới gọi là quyết định cuối cùng của đại sự. Bởi vì lòng an ta vẫn hoàn toàn bị tiền chiếm đầy ăm ắp, cho nên không có cách gì để làm giày, càng không thể hát ca, suốt ngày lo lắng, việc gì cũng làm không xong, và càng hỏng bét hơn là bọn trẻ cũng không đến tìm anh ta để chơi đùa nữa. Về sau, anh thợ giàu quả thật là không vui vẻ chút nào, cho nên anh ta đào túi tiền lên, lập tức đem qua trả lại cho người hàng xóm, nói : “Xin vui lòng nhận túi tiền lại”, anh nói tiếp : “Suốt ngày tôi lo lắng vì nó, báo hại tôi sinh bệnh, hơn nữa ngay cả bạn bè cũng không đến cửa, tôi vẫn cứ làm giày như trước đây của tôi”.
Không bao lâu, anh thợ giày lại thoả mãn và vui vẻ giống như ngày trước vậy, đồng thời anh cũng làm việc suốt ngày không ngừng giống như ngày trước, và cũng không ngừng ca hát. Willi Hoffsuemmer
Chúa Giêsu đã nói rất rõ ràng: “Kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em cũng ở đó” (Lc 12,34 ). Các thánh là những người đã khôn ngoan tìm kiếm kho tàng trên trời, nên lòng dạ các ngài luôn để ở trên trời, “luôn để trên trời” không có nghĩa là các ngài không ngó ngàng chi đến mọi chuyện thế gian, trái lại các ngài rất tích cực chu toàn bổn phận ở trần gian với một tâm niệm: tôi chu toàn bổn phận bây giờ, vì kho tàng của tôi ở trên trời chính là đây.
Tiền bạc tự nó không phải là vật xấu xa, nó cũng không phải là phương tiện xấu, nó xấu là do lòng tham của con người mà ra. Có những đứa con chỉ vì vài ngàn đồng bạc mà đã giết mẹ mình; có những người vợ vì đua đòi chưng diện nên đã ngoại tình với người khác; có người tan gia bại sản và ngồi tù cũng chỉ vì tham nhũng, mà tham nhũng không phải là tham tiền sao? Có người đặt giá trị đồng tiền trên tình cảm cha mẹ anh em, bà con bạn hữu; có người chết vì tiền, thất tình vì tiền và lòng dạ đổi trắng thay đen cũng vì tiền.
Nhưng có những người coi đồng tiền không ra cái gì cả, họ cẩn thận sử dụng đồng tiền cũng như sử dụng con dao bén nhọn, xong việc thì bỏ vào chổ của nó, đó là những người đã từ bỏ cha mẹ, anh chị em, bà con, bồ bịch, từ bỏ hạnh phúc cá nhân, nói tắt là họ từ bỏ tất cả mọi sự để theo Chúa, làm môn đệ của Chúa để ra đi rao giảng Lời Chúa và làm chứng cho mọi người thấy: gia tài của họ ở trên trời, bằng cách rộng tay giúp đỡ người khác.