Dưới đáy hồ có những con ấu trùng sinh sống với nhau. Chúng gặp nhau tranh luận không biết cuộc sống trên mặt hồ như thế nào, vì chốc chốc lại thấy một số anh em trong bọn chúng được gọi lên trên đấy. Con ấu trùng sắp đến lượt đồng ý sẽ trở lại để nói cho những ấu trùng khác biết tình hình trên đó.
Khi ấu trùng kia thấy mình tự nhiên được kéo lên mặt nước, và khi trồi lên, nó reo lớn: “Ôi, trên này sáng quá! Ấm quá!”
Thế rồi, ấu trùng mở ra, vươn người ra, vươn thành một chú chuồn chuồn khôi ngô.
Chú chuồn chuồn khôi ngô ấy bay tới bay lui trên mặt hồ, lượn nhiều vòng qua lại, và nó có thể nhìn thấy những con ấu trùng bên dưới. Lũ ấu trùng không thể nào biết chú chuồn chuồn oai phong lẫm liệt kia là ai, và chú chuồn chuồn nọ cũng không tài nào trở lại với lũ ấu trùng được nữa.
Sau một lúc, chuồn chuồn đành phải từ bỏ ý định. Nó không thể bay trở lại với các chúng bạn, trong lòng nó tự nhủ: “Giả như chúng nó có nhìn thấy mình đi chăng nữa, chúng nó cũng chẳng bao giờ nhận ra một sinh vật có thời từng sống chung với bọn chúng lại cao sang như mình đây.”
“Mắt chưa từng thấy, tai chưa từng nghe, và lòng chưa từng nghĩ được những gì Thiên Chúa đã dành sẵn cho những ai yêu mến Người.”