Cổ học ghi tích truyện sau:
Hai vợ chồng kia làm ăn giàu có song tính rất hà tiện. Còn cha già ngót 80 tuổi, sức yếu, mắt mờ, chân tay run rẩy…nên lúc ngồi ăn thường đánh rơi vỡ chén cơm. Con dâu thấy thế bực mình xúi chồng rầy cha đến nhức xương, báo hại ông cụ tuy mắt mờ nhưng tai thính, nên nhiều lúc ngồi ăn mà nước mắt chan cơm.
Cứ vỡ chén hoài như vậy, vợ bảo chồng đẽo một cái chén bằng gỗ cho cha già ăn khỏi tốn kém. Từ đó tha hồ rơi mà không lo vỡ.
Ngày kia hai vợ chồng đi xa về thấy thằng con loay hoay đẽo cái gì, liền tới xem thì thấy nó đang làm hai cái chén gỗ. Vợ chồng ấy hỏi con đẽo bát làm chi vậy ? Thằng bé trả lời: “Để sau này ba má già, con cho ba má ăn giống như cha mẹ cho ông nội vậy”.
Sững sờ và xấu hổ trước câu nói của con, từ đó hai vợ chồng hối cải nuôi nấng cha già tử tế.
Chúa nói: “Đong cho ai đấu nào thì sẽ được đong trả lại bằng đấu ấy” Lc 6, 27-38. Nhiều khi không cần đợi tới đời sau, ngay đời nay đã có án phạt trước mắt. Làm cha mẹ tới ngày giỗ ông bà không nhớ, không nhắc nhở con cháu nhớ, rồi mai đây mình nằm xuống ai nhớ tới mình ?